Student's Life

*Yay I graduated!!!

Hi guys, it has been a while since the last post. No, I am not forgetting about DDS Journey, I just want to spend the time to fully appreciate the result of years of hard work and sacrifice - my DDS graduation. Yes, I finally graduated from CUDenver. This is a milestone in my journey and I want to share this huge achievement with all my DDSJ friends.

Back in 2011 when I graduated in Vietnam, I told myself this was only the 1st step leading to my ultimate goal and that I had to continue studying and working hard toward it. I spent several months enjoying no-exam life, then started with NBDE and TOEFL right away. That sounded like I had a plan, that I was so determined, that I had a clear pathway to follow. None of those are true. I was lucky enough to actually know "someone" getting accepted into a U.S dental school and all I knew back then was that I needed to achieve a high score in TOEFL and clear the NBDEs. Still, I had tons of questions and every time I tried to answer one, that would lead to many more. I felt lonely and hopeless. I wondered every day if I only used this as an excuse to avoid real-life problems, or maybe I kept studying because I didn't really love dentistry enough to practice it. I wondered if I was being ambitious or impractical. I moved slowly forward to an uncertain destination. Sometimes I wished I would be brave enough - or coward enough to give up. I am glad I did not.

I believe all of us share more or less the same story - at least at the uncertainty future part. I know a lot of people have a journey that was way crazier than mine. I look at them every day and feel so humble. One of my friends told me once he had lived in an underground bunker for weeks during a war in his home country that sometimes he still felt magical to walk freely and breath fresh air. All the uncertainty and hardship are meant to break us or make us stronger. It is those experience that made you-you. Embrace your obstacles, make your story unique, and tell it well!

Now back to the graduation as I guess some of you would like to hear more about it. The graduation time was a mix of many feelings - happy, excited, emotional, sad (about departing from friends and schools). Most could not believe that two years had almost passed. My class held an appreciation lunch to acknowledge all the help and support from the faculties and staff members of the school during the past 2 years. We told each other that it's our job to serve today so we made sure that every guest ate before we started having lunch. There were many classmates standing near the entrance so when faculties and staff members passed by, they would be greeted with a round of applause.

Then it came the Flag Ceremony a week before our graduation. I love this ceremony (only for ISP program) as each student would pin their own flag to their "home country". This "home country" can be their birthplace, the place they grew up or the place they earned their 1st dental degree.

We came from 14 countries around the world and became a family - that should be how the world is instead of all the wars and killing. I felt so proud that the Vietnamese flag made it there for the 3rd time.

The last week of school was special. I saw my last patient at the school on that Monday to deliver an FDP and then wrapped up everything. I prepared some gifts so I was running around the school to deliver them. On Tuesday we had a CPR class then I went to the airport to pick up my aunt from Vietnam coming for the ceremony. On Wednesday we had a banquet at Hyatt when everyone dressed up nicely. We were discussing what to wear for like months before because we all wanted to look our absolute best. My close friends and I decided to rent a room at Hyatt that night to spend time together because, sadly, we all move to different states afterwards. That is one of my most favorite memories forever. Then Friday was our graduation ceremony. My mom is also a dentist in Vietnam so she accompanied me walking across the stage and hooded me. If you ask me how I felt, I would say it was like winning a Nobel prize.

Me and my mom - the tiny woman who sacrifices everything so I made it to the stage

Me and my mentor - Dr. Nguyen - who lead the way so I could follow. She is a Pros faculty at UC Denver.

Me and my family

elp. Who knows maybe 2,3 years from now you may send me your graduation pictures! Best of luck and Happy New Year!l survive. I am applying for Washington State license and still looking for jobs. As I am lucky to have green card, I am not in a rush and want to find a place best fit me. I hope that I will have more exciting stories to share with you guys once I start practicing. It will be not only how to get US license but also how a foreign-trained dentists' life is in the US. By the way, I recently made a facebook page as I want to hear more from all of you and connect to you better. Don't hesitate to pm me with questions or feedbacks - I read everything you guys sent me on this website and love it. Find me at DDS Journey facebook page. Please let me know how I can help. Who knows maybe 2,3 years from now you may send me your graduation pictures! Best of luck and Happy New Year!

“If you can't fly then run, if you can't run then walk, if you can't walk then crawl, but whatever you do you have to keep moving forward.” - Martin Luther King

https://www.facebook.com/ddsjourney/

*Facing insecurity

In my “previous” life, I was surrounded by my beloved circle of friends and family. We share the same voice, same background, same culture. I joined in a non-profit group since I was 15, which founded by my parents. I had a large family other than my own parents, grandparents, aunts, uncles, etc. I belonged to something bigger than me and at that young age, it’s a pretty big deal. And although there were still moments that I was less confident, I was pretty comfortable in my own skin.

Me and my charity group - 2005 - I just finished high school

Me and the group - 2012 - I just graduated from dental school

Until I got here…

When I first visited the U.S, everything was so new and fabulous. My family lived in a very cozy rental house in a peaceful but depressing small town. Don’t get me wrong, I still love that place since it always recalls good memories of my first time in America. What I mean is I was obsessed with the whole “American” thing. I thought everything American was great. They have beautiful cities, they go hiking and swimming and exercising on a daily basis which I never did, they have big markets with unbelievable variety of stuff from sandwich to apple (we have only 1 kind of sandwich and like 3 kinds of apple in Vietnam). Unfortunately, the more I admired America, the more inferior I felt to other people around me. “I come from a third-world country. Well I am a dentist in Vietnam but who cares. I don’t even nail a good job there because of the grand studying plan. And I don’t even know if it works at the end or not. Hmm maybe I just waste my time and my mom’s money on this. Hmm maybe I just marry someone here to settle down and go back to school to study whatever. Hmm my boyfriend is wise, and I feel so stupid around him since I don’t know anything. Well, my accent is funny, and I can’t even conduct a conversation with the waitress at restaurants.” Those thinking just kept replaying itself in my poor little head every single day. I allowed them. I nurtured them.

Somehow, I got through the NBDE exam and applied for the advance standing programs. Then the day I dreamt for came. I got the interview invitation from my dream school. I had a month to prepare and I knew I would do anything to give it the best shot. My ex broke up with me about 3,4 days after that. He told me we were not on the same page, that I was not like when I was in Vietnam, I was so confident back then, etc. I tried to defend myself but deep inside I knew he was right that I was not good enough. I told him that things would be better when I got in the school and became a dentist but how I could make him believe in it when I did not believe in it myself. Who am I to really get a spot at the school?

If you are choosing this path, you know what I am talking about. We let ourselves live with all the insecurities and believe in everything our-pity-selves want us to believe in. Lucky me, I did not suffer for too long because all my head was on the game. That was all I wanted – a chance to make my dream come true. I was lucky enough to be able to practice at home because my mom purchased a mobile motor earlier. My friend sent me some teeth and burs so I could practice. The rental house was so small I couldn’t sit inside to practice because the dust would end up in everybody’s lungs. I determined to practice outside on the front yard 3-4hrs per day in a big coat at 50 degree since I told myself if I could do a good prep with cold shaking hands, I could do a good prep under pressure. I turned to google and youtube to prepare for the interview. There I found lists of all common questions one may be asked like “describing yourself” or “tell us about your strength”. I spent days to dig deeper inside myself and finally I went from “I don’t have any strength” to “oh these are my strengths”. The more time I spent on reflecting myself, the more I believe in me. Laying on the bottom of my heart was the defiant voice telling me that I was good just like many others, that I should be proud of my background instead of feeling insecure about it, that my accent was funny because I spoke two languages, not just one. I now knew who I was, what I always wanted, what my strengths and weaknesses were, why I deserved a chance, what my plans were for the future, etc. I knew ME!

Sorry for the blurry picture. Just want to share a picture taken by my mom when I was sitting in front of her place's shed to practice prepping teeth. The motor was unseen in the picture but you can see the handpiece on the bottom right.

I just landed in Denver for the interview. Checking the location of the dental building so I wouldn't be lost on the big day.

Then like a miracle, I got in the program…

I encountered people from around the world with different languages, different cultures, different belief. I wanted so bad to fit in, and I caught myself being insecure again. I talked too much, I did things wrong, I failed some of my friends. It made perfect sense to me at that time, but after a while when I thought about it (and tried to defend myself again), I knew it was my-pity-self taking over. I realized how wrong I was, why I did what I did or said what I said, and what my real problem was. It was hard. I hated myself for a while but I knew it would not do me any good so I tried to forgive and love myself again. Until now, I am still struggling in a circle of feeling good about myself, then feeling insecure, having a storm of emotion, reflecting why I feel that way, trying to work on it and loving myself again.

What I mean from this was,

1) everyone feels insecure at some point and it is fine

2) do not look down on ourselves or take our stories for granted - all the goods, the bads are meant to make us a better person if we listen and learn from those.

3) self-reflection should be a must

4) if we can’t be honest with ourselves, I don’t know what else we can do

5) every time we have some negative emotion - jealous, sad, unconfident, angry, victimized ourselves, etc - it is 99% that we are insecure about something

6) when insecurity kicks in, don’t dwell on it but work on it. It is our brain telling us it’s time to work on ourselves again.

7) Also when it kicks in, it’s hard to be confident or to love ourselves but it’s our job to constantly remind us why we are awesome and why we are worth all the love in this world.

Look I am not trying to act smart or to tell you how to be a good person. I am struggling too. Just like yesterday I suddenly had a storm again and today I have been working on it. I want to share as a reminder to myself that emotional complexity is only human nature, but if this can help someone else out there, it is awesome too.

*Why I love UCDenver School of Dental Medicine

Obviously because it is my school! But there are also reasons behind why I am so proud to call CU my home. I honestly think that CU is one of the top schools in the country and I will list here several key points to support my statement.

1) New, modern facility: comparing to other medical campus in the country, our campus is fairly new. The whole campus was built around building 500 which used to be the Fitzsimons Army Medical Center where President Eisenhower was hospitalized for several weeks. The Eisenhower suite is still there on the 8th floor although it is not open for public. With that much history, however the first medical school lab was relocated here not until 2004 and later joined by other academic schools in 2008. With only 10 years in operation, there is no doubt that the campus still looks gorgeous with the design built to emphasize open air and nature. The dental school itself is a 4-storage building with a big basement where students can hang out or even stay overnight and sleep there if one chooses to. The clinic was equipped with x-ray machine, nitrous oxide or laughing gas, microscope for endo chairs, CAD/CAM system, etc. I love looking out from those big windows around the clinic and enjoying the beautiful greenery outside ( that helped a lot when I took the board exam as I could distract my worried mind while waiting for my patients) The library in the campus is one of the best I’ve visited so far. It has so many study rooms that you can choose with vending machines, coffee vending machine, sleeping pods ready whenever you need a break. Oh I should mention that they have treadmills in all corners so you can study and exercise at the same time.

From the 4th floor clinic's window

Winter is beautiful here

Me at the end of the 1st semester

The waiting area at the dental building

2) Patient pool: also comparing to other dental schools, we have a decent patient pool here as we are the only dental school in the state and patients love us (well at least I hope so). My first year here I felt like I didn’t have enough patients. The only reason why this happened is because we didn’t have as much clinic sessions as the senior students. Our schedule was packed with didactic classes, labs, rotations, assisting session and we were also new to the clinic so they didn’t want to overwhelm us too much. By fall semester of the 1st year to 2nd year, at some point I was panicked (kinda) as I had more patients than I could handle and I wondered which patient I should prioritize and which patient I would have to let them wait. It’s not that students here don’t struggle with patient pool as some patients are simply not cooperative or maybe just not able to keep up with appointments due to certain difficulties. That means you may finish your graduation requirements early or last minutes depending on your luck with patients, but we all will finish requirements and graduate. You just need to keep the school updated on your requirements often and ask for help as needed. They also have several great programs that provide free treatment to qualified veterans (Heroes clinic) or seniors (Senior Smiles program) to increase patient flow for students as well. I have way more patients during my 1.5 year in the clinic here than during my dental school time in home country.

3) The people: no environment can be good without good people in it no matter how awesome the place looks like.

- The faculties: they are awesome. It’s that simple. We have learned so much from them not only clinical skill but also management skill, lifestyle, knowledge, personality you name it. It’s not rare to see students talking to a faculty during their short lunch break. You can even see a schedule in front of a faculty’s office door like this

“12 - 12.30: student A.

12:30 - 1: student B.

5 - 7: study club - 4th floor clinic”

just so you know which day he is still available to schedule a meeting with him during lunch. I wonder when they will eat or maybe they don’t need to at all as they are all superhuman. For some other faculties, they prefer early morning such as “See me in my office at 7am” when you want to discuss about a case. I think I wake up later than all of my faculties (and I am not proud about this but my excuse is because I live right at the campus hehe). There is a joke that pros faculties will have students following them to even restrooms to discuss or get consultation. We are encouraged to share with other students and faculties about something not-dentistry-relevant as after credits during our case presentation. It can be either family photos, short clips about our culture/countries or just whatever we want to share. They say that everyday there are so many things to learn about and if you only care about dentistry, you are missing out on something very important.

- The staff: they go beyond to help you. From the finance, the front desk, the lab personnel, to the dispensary personnel, they all are very helpful and supportive. You will find us joke around at the school or even hang out after school. I still feel so grateful for their help during the board exam. We were lucky to have it at our base and more importantly to have all the support we needed. They kept stocking up all the supplies so we had everything we needed to practice. They stayed after hour to help us with board screening and that’s all volunteer. I remember how the radiology personnel stayed all day to help us mounting radiographs for the endo exam just so we could finish it on-time and I believe not many schools out there or even none offers this much help. The board exam was stressful, but I felt relaxing a bit whenever I saw them around as I knew they got my back if I ever needed something.

- The school (policy): One of the faculties told us the reason the school doesn’t charge us extra for typodont teeth or burs is because they all believe that the only way students can thrive is to practice more. They don’t charge us so we are not hesitant to practice as much as possible. You may feel like $2 for a tooth or a bur is not too much. Well, we had to submit about 35 prep teeth for one of the lab courses, plus 35 extra-credit, plus a lot of teeth we prepped ( or destroyed) in between let alone all the burs we used. That would be like several hundred right there. Oh and the board again (it’s the most important event in dental schools for sure so I keep talking about this). One of my friends had to fly to another dental school for board exam as we don’t have that exam here. She was so jealous and sad when she heard that we had breakfast/lunch/early dinner at the school. They treated us (and our patients) with more than enough food, beverages, fruit, etc . We had bagels for breakfast, sandwiches for lunch/dinner, coffee, sodas, teas, fruits all 2.5 days. Over there my friend didn’t even have water and her husband had to go outside to buy some water and food for her.

As our program director often says, there is always some room for improvement. For sure there is no perfect school or program but for me all of the good things here outweigh whatever they are not good yet. Maybe the risk of bias in this article is high, but I don’t really care as I will forever proudly call my school as one of the best dental schools in the country.

*ISP Life at UCDenver - 1

Today is my last team meeting before graduation. I can’t even believe it! Time flies so fast. Some of my friends used to laugh at me when I told them this but I was very happy attending my first team meeting at the school because I don’t think I ever had any team meeting at my previous dental school. Every small things count!

Here at UCDenver, we divide every class into 4 teams: C,U,D,T (standing for CU Dental Team I guess). Every single thing ties to your team. I am in team C, so from patient pool, schedule, advocate, coordinator, transferring patient, lab seat, etc is marked with “team C”. ISP class has 40 students while DS class has 80 students. So the whole school has 80 ISP students and 320 DS students. That’s why school need to break down into teams in order to manage and help students better. So we have 100 students in each team: 10 from ISP2, 10 from ISP 1, 20 from DS1 and so on.

Every team CUDT will have 2 coordinators to take care of 100 students, (mainly only 80 students because 20 from DS1 hardly have anything relating to clinic). That’s a lot of work for our coordinators I agree since each of them is in charge of the need of 40 students at one time. Coordinator is the one assigning us patients, helping us with scheduling patients when we have some trouble doing so, dealing with uncooperative patients, sending patients letter of no-show, tracking students’ requirements and performance, etc. Without them, we cannot graduate on time for sure. In short, they are helping us with patient management.

Every small sub-team – like team C ISP2 – will also have an advocate or practice leader. They are faculties at school. They are the ones helping us to analyze what’s difficult and what to expect from this case, who we should talk to about this particular problem, what’s going on with our requirements, how to proceed with these info, etc. I always learn something whenever talking to my advocate and she helps me to avoid so much trouble and wasting time in terms of clinic practice. In short, they are helping us with clinic management.

Then, on top of that, the school has a huge and efficient system of patient advocates, new patient screening coordinator, chief coordinator, each clinic coordinator (heroes clinic, OMFS clinic, special care clinic, etc) and their goal is to have the whole school running smoothly from faculties, students, labs, clinics, staff, etc.

To achieve the maximum efficiency here at the school, we have 2 coordinator meetings, 2 advocate meetings, 2 team meetings and 1 practice meeting per semester (except summer semester – they have only 1 each because the semester is shorter). For coordinator meetings, we will have basically 1hr with the coordinator to go through how our patient pool looks like, any patient that we have trouble to deal with or to contact, how the pool helps with our requirements for graduation, and if we need to have more patient for a specific need. Then, if we do need more patients with crowns, dentures, restorations etc she will send email to other coordinator such as new patient screening clinic coordinator to find us more patients. Or she may help us to call the patient that we couldn’t contact for a while. Final step is to gather all these information to forward to our advocate for the next meeting with them.

At coordinator meeting, we will discuss with the advocate for about 1 – 1.5hr about those info we got from the coordinator meeting – which one we should prioritize and which one we can wait and see. I still remember after my last meeting, my advocate literally “dragged” me around the school with her to find some important persons to give me more patients with crowns. How awesome is that! That’s the reason why the school assign 1 faculty to take care of 10/20 students only because there is so much to do.

At team meeting, the whole team (except 20 students from DS1) will gather twice a semester to discuss about what happened, is happening or will happen in the clinic. This morning we were discussing about new periodontal classification, new changing in our program call Axium, reinforced our understanding about insurance, finance, prescription etc. Every meeting will have different content because it is based on what’s really going on in clinic. For example, if the school noticed that there was lots of trouble recently in sending lab order, they will guide us on how to send a lab order in next meeting. These meetings are very important that Dr.Johnson – our Associate Dean of Clinics and Professional Practice always takes his time to be there, first to answer any question, and second to remind us of our privilege and responsibility to be a student at the school and that we should take advantage of every minute we are students here.

At practice meeting, it will be among us team C ISP2 again with our advocate and coordinator. Each time my advocate will email the whole team asking which topic we want to know more about and she will find a faculty to talk to us. Last meeting we were so worried about the board exam so she invited a faculty familiar with the board thingy to discuss with us – what to expect, what to avoid, what to do to have a smooth exam, etc. The meeting before that we had a field trip to one of the labs school is working with to understand more about lab procedures. At the meeting before before that we were talking to a prosthodontist about rotational path RPD.

One time my advocate told us how lucky we all are to have this system because when she was a student at her dental school, one advocate was in charge of 50 students or more and she had only 10 min discussing with hers in a whole year, not even a semester. CU really cares for their students. As long as we keep working hard but smart, and voicing out when needing some help, they will do their best to support us. I know I am very lucky to be at CUDenver, and the more I know about my school, the prouder I am.

This post is dedicated to all the awesome people at CUDenver. I love you all!

White coat ceremony for ISP1 and DS2 at CU

Kỳ thi quan trọng nhất trong sự nghiệp của nha sĩ Mỹ như thế nào?

Ở post trước mình đã giới thiệu về kỳ thi board của nha sỹ Mỹ, hôm nay mình sẽ phân tích kỹ hơn về kỳ thi này để mọi người hiểu rõ hơn. Nếu các bạn chưa đọc post trước, xin click link để hiểu thêm mối liên hệ giữa kỳ thi board và license nha sỹ.

Thông thường việc chuẩn bị cho kỳ thi board diễn ra vài tháng trước kỳ thi. Mình chọn thi board vào tháng 8 bởi lý do chính là vì mình sợ… rớt. Mình tốt nghiệp vào tháng 12 và theo như mình tính toán thì nếu rớt đợt tháng 8, mình có thể thi lại vào tháng 11 – như vậy thì mình vẫn có thể pass board trước khi tốt nghiệp (thí sinh phải chờ 3 tháng mới được thi lại). Từ tháng 1, 2 nhà trường đã bắt đầu họp sinh viên lại để phổ biến thông tin và khoảng tháng 5 là bắt đầu tất bật chuẩn bị. Mình thật sự không nghĩ được là lại có nhiều việc đến như thế, từ những việc chính như chọn ngày screen bệnh nhân, mời thầy cô trợ giúp, soạn thảo flyers, phân chia công việc trong lớp, liên hệ staff để chuẩn bị dụng cụ, phim cho buổi screen… cho đến những công việc không tên khác.

Screen bệnh nhân là công việc quan trọng nhất để tìm đủ bệnh nhân cho cả lớp – vì vậy việc tự giác của mỗi thành viên là vô cùng quan trọng. Mình may mắn lớp mình rất đoàn kết nên mọi người tự động đi khắp nơi để tìm bệnh nhân – từ chia nhau đi các nhà thờ, đền thờ cho đến các siêu thị hay các event cuối tuần. Mỗi người tự chịu trách nhiệm in hàng trăm flyers đi khắp nơi cũng như đóng góp để dịch thành nhiều thứ tiếng từ tiếng Việt, tiếng hoa, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Arab… Các sinh viên có nhiều bạn bè ở Denver thì kêu gọi bạn bè đến screen để tìm bệnh nhân, tất nhiên họ sẽ được ưu tiên nhận bệnh nhân trực tiếp và khi đủ bệnh nhân thì họ đều chuyển bệnh nhân lại cho các bạn khác trong lớp. Bản thân mình cũng may mắn được chuyển 1 bệnh nhân sâu răng vào phút cuối vì bệnh nhân kia của mình không đạt chuẩn (sâu quá nhỏ). Vào ngày thi, có một vài bạn không thấy bệnh nhân xuất hiện, thế là cả lớp ai có bệnh nhân sơ-cua thì gọi mời ngay lập tức khiến mình hết sức cảm động và tự hào về lớp mình.

Các kỳ thi board thường có format hơi khác nhau một chút, nhưng tựu chung lại thì đều gồm có các phần cơ bản như thi Operative (xoang II là chính, xoang III tuỳ board quy định), Perio (Scaling and Root Planing một phần tư hàm), Endo (một răng cửa, một răng cối), và Pros (1 mão răng và 1 cầu răng). Đa phần Operative và Perio là bắt buộc, còn Endo và Pros thì tuỳ từng bang quy định. Do đó trước khi thi, sinh viên/bác sĩ phải gọi điện thoại trực tiếp lên bang mình muốn làm việc để xác nhận là có cần Endo và Pros không để đăng ký cho đúng. Operative và Perio sẽ thi với bệnh nhân thật còn Endo và Pros sẽ thi trên typodont ở lab. Mình chỉ thi 1 board duy nhất là WREB nên mình sẽ chỉ viết về WREB thôi, tuy nhiên các board khác sẽ tương đối giống như vậy.

realt.png

The website where I bought teeth to practice for board

Trước khi thi khoảng vài tuần, thí sinh sẽ biết được mã số của mình và mình thuộc nhóm nào. Tuỳ theo nhóm mà mình sẽ thi phần nào trước. Mình nhóm C nên thi Operative buổi sáng, Pros buổi chiều ngày thứ nhất và thi Endo buổi sáng, thi Perio buổi chiều ngày thứ hai. Mỗi board có các giáo viên được certified để chấm thi. Khi thi tại trường nào thì giáo viên trường đó không canh thi và cũng không chấm thi để đảm bảo công bằng. Giữa khu vực thi và khu vực chấm điểm cũng không được thấy mặt nhau. Trong lúc thi, ở những bước cần chấm điểm trước khi thực hiện bước kế tiếp (ví dụ chấm điểm tạo xoang trước rồi mới trám tiếp) thì thí sinh sẽ gửi bệnh nhân lên lầu trên để chấm điểm – bệnh nhân sẽ có mã số là mã số của thí sinh. Sau khi bệnh nhân gặp giám khảo xong thì sẽ quay xuống lầu dưới để gặp thí sinh và tiếp tục procedure.

Thi Perio, Endo, Pros thì tương đối dễ hiểu, chỉ có thi Operative là phức tạp nhất. Khi thi, thí sinh phải tạo một xoang trám lý tưởng – open contact với răng kế bên, các thành ngoài, trong và bờ nướu phải cách răng kế bên đúng 0.5mm… sau đó nếu còn sâu răng, thí sinh sẽ phải xin phép giám thị coi thi được mài thêm (gọi là modification với công thức – modify external/ internal, mở thêm ở đâu, bao nhiêu – thường là xin thêm 0.5mm, vì lý do gì – còn sâu, demineralized dentin,…) Nếu giám thị thấy yêu cầu hợp lý sẽ cho phép, còn nếu không hợp lý thì không được phép làm và sẽ bị trừ điểm. Sau khi tạo xoang xong và cảm thấy chắc chắn đã đạt yêu cầu thì mình sẽ gởi bệnh nhân đi chấm điểm. Nếu giám khảo kiểm tra thấy còn sâu, hoặc còn demineralized dentin thì sẽ chấm rớt môn Operative. Đến phần trám răng cũng có những yêu cầu hết sức khắc khe riêng.

Đối với thi Perio thì rất đơn giản. Giám khảo chấm thi nếu phát hiện còn sót 1 miếng vôi thì trừ 0.5 điểm, sót 2 miếng thì trừ 1 điểm, còn sót 3 miếng thì rớt. Thi Endo trên răng typodont có hệ thống ống tuỷ và thi 2 răng – răng cửa và răng cối lớn. Đối với răng cối lớn thì chỉ cần mở tuỷ đủ để thấy cả 4 ống tuỷ, nếu mở hẹp quá hoặc rộng quá thì đương nhiên bị trừ điểm. Đối với răng cửa thì làm từ A đến Z bao gồm mở tuỷ, tạo dạng ống tuỷ và obt ống tuỷ. Thi Pros thì thường sẽ mài 1 răng cửa cho mão toàn sứ và mài cẩu răng sau cho mão kim loại.

Sau 2 ngày thi, kết quả sẽ có rất sớm do điểm thi đã có sẵn sau từng phần thi. Nếu rớt 1 trong 4 môn thì thí sinh chỉ cần thi lại một môn đó trong đợt thi sau (tại 1 trường khác) nếu rớt 2 trong 4 môn thì thí sinh phải thi lại toàn bộ 4 môn. Chỉ cần thí sinh thi đậu board thì coi như chắc chắn có license vì chắc chắn các điều kiện còn lại đều thoả mãn (đậu part 1,2 và tốt nghiệp từ 1 trường nha khoa của Mỹ).

Kỳ thi board là kỳ thi quyết định trong sự nghiệp của một nha sĩ Mỹ, do đó áp lực của kỳ thi là không hề nhỏ. Ai cũng đều muốn mọi việc hoàn hảo nhất có thể và hoàn thành tốt đẹp để tự tin tốt nghiệp. Có những bạn trong lớp mình không chỉ thi 1 board mà thi 2 hoặc 3 board – đa phần là các du học sinh không có người nhà ở Mỹ nên họ sẽ đi bất cứ bang nào có job offer tốt nhất mà đậu nhiều board thì cơ hội việc làm sẽ càng cao hơn. Vậy thì international dentist kiếm việc khó hay dễ và liệu họ có gặp vấn đề kỳ thị hay không? Đó sẽ là chủ đề chính của post sau ^^

!Nha khoa Hoa Kỳ - chi phí học – phần 2

Hôm nay mình chia sẻ tiếp về chi phí học nha khoa Hoa Kỳ, tuy nhiên thông tin của mình chỉ đúng cho CUDenver – nếu các bạn muốn tìm về từng trường cụ thể xin truy cập website của trường vì các trường rất minh bạch về vấn đề này. Đa phần các bác sỹ, nha sỹ, dược sỹ tốt nghiệp với một khoản nợ khổng lồ, trung bình là khoảng 200 ngàn đô la và không hiếm người nợ lên tới nửa tỷ đô. Vậy thì sinh viên nha khoa phải chi trả những gì trong quá trình học của mình?

Khoản tiền khổng lồ nhất là tiền học phí đóng cho trường. Đối với chương trình ISP thì tuition không có gì khác biệt giữa resident/ non-resident. Khi mình nhập học, tuition cho 1 năm là khoảng 75 ngàn. Chủ trương của trường là cố gắng giữ mức học phí tương đối ổn định, không tăng quá nhiều như nhũng trường khác – tuy nhiên hiện nay mình vừa vào đọc thông tin thì tuition 1 năm đã là 81 ngàn và sẽ tăng dần một chút mỗi năm. Đối với chương trình bình thường, trường áp dụng mức học phí khác nhau cho sinh viên thuộc tiểu bang Colorado và sinh viên từ các bang khác tới. Mức học phí cho sinh viên sinh sống tại CO là khoảng 36 ngàn trong khi sinh viên ngoài tiểu bang là 61 ngàn. Như vậy, tuition 2 năm của sinh viên ISP bằng tuition 4 năm hay hơn của một số sinh viên của chương trình thường.

Ngoài khoản tiền tuition luôn được trường trừ trực tiếp, sinh viên chịu trách nhiệm trả thêm nhiều khoản tiền khác. Ở CO mình phải trả tiền mượn dụng cụ khoảng $7000 mỗi năm, tức gần $15000 cho 2 năm. Vừa rồi khi tốt nghiệp mình phải trả lại gần hết dụng cụ đã dùng trong 2 năm (trường cho lại một số dụng cụ làm quà tốt nghiệp) và staff kiểm tra rất kỹ lưỡng. Staff ở CO rất dễ thương nên đa phần họ xí xoá cho qua nếu không mất dụng cụ quá đắt tiền. Trường cũng có chính sách là nếu list dụng cụ mất tổng cộng khoảng $200 thì trường cho luôn không charge tiền. Tuy nhiên dụng cụ ở đây không chỉ là dụng cụ học trong lab mà tính luôn cả dụng cụ mình check out khi làm bệnh nhân nên đôi khi xui nhiều hơn hên. Anh bạn mình mất nguyên một khay dụng cụ để trám răng mà khay đó gồm hơn 20 món lớn nhỏ. Mình may mắn chỉ mất một kềm tháo mão nên được cho qua.

Khoản tiền mua sách cũng là một gánh nặng cho sinh viên. Tất cả sinh viên bắt buộc phải mua các đầu sách giống nhau và bởi số lượng sách quá lớn – 48 cuốn sách – nên nhà trường dùng ebook toàn bộ. Vậy cho nên mình có muốn tiết kiệm mua sách cũ cũng không được. Điều hay là với ebook, sinh viên sẽ luôn được update bản mới nhất cho đến khi tốt nghiệp thì sẽ không được update nữa nhưng vẫn có thể đọc sách được. Tiền sách tổng cộng là $5200 chia ra làm 4 kỳ đóng tiền. Ngay từ lúc orientation trường đã dành một buổi để hướng dẫn sinh viên tạo tài khoản trên vitalsource và download sách – do đó không có khả năng download sách lậu đâu nha.

Mình không biết các trường khác thì sao nhưng sinh viên truờng mình được yêu cầu bắt buộc phải dùng macbook với cấu hình nhất định. Không phải là dùng macbook cho sang mà xét về an ninh thì macbook rất đáng tin cậy. Như mình có viết trước đây về luật HIPAA – luật bảo mật thông tinh bệnh nhân – trường không tin cậy các hãng máy tính khác về độ bảo mật khi laptop của sinh viên thường chứa bao la hình ảnh, thông tin cũng như phần mềm truy cập hệ thống clinic của trường. Hơn nữa laptop giống y như tính mạng của sinh viên vậy, laptop hư là không học hành được, không book lịch bệnh nhân được nên chỉ có apple với các chính sách bảnh hành của hãng là được tin tưởng. Do vậy mình phải trả thêm hơn $1000 cho 1 cái laptop mới huhu.

Loupes là vật bất ly thân với sinh viên nha khoa. Trong tuần orientation, trường dành một buổi để khoảng 4,5 công ty nha khoa đến giới thiệu về sản phẩm kính loupes của công ty mình để sinh viên có thể lựa chọn. Do kính loupes được cá nhân hoá tối đa, mỗi sinh viên sau khi lựa chọn hãng kính sẽ được nhân viên hãng đo đạc các chỉ số cụ thể như tiêu cự, khoảng cách từ mắt sinh viên cho đến đầu bệnh nhân. Loupes thì có nhiều mức giá. Theo như mình đọc thì loupes khoảng từ $500 trở lên mới dùng được. Tuy nhiên trường yêu cầu mua loupes khoảng $1500 thì mới đủ chất luợng. Mình chọn loupes của Q-optics giá hình như $1200 và trả thêm mấy trăm đô nữa cho đèn đi kèm với loupes. Ưu điểm của Q-optics là họ có removable lens cho nên mình có thể dùng contact lens hoặc kính tuỳ thích. Hơn nữa kính của họ thuộc nhóm rẻ nhất. Bạn mình mua kính loại có thể chỉnh kính phóng đại từ 3x-5x – loại này khoảng $3000. Đợt orientation mình cứ nhìn tiền lũ lượt ra đi mỗi ngày, xót lắm mà không biết làm sao.

Ngoài ra chi phí ăn ở, bảo hiểm, xe cộ,… cũng khá cao. Chất lượng sống ở CO cũng khá cao nhưng tất nhiên không bằng New York hay California. Mình thuê căn hộ 2 phòng ngủ 2 phòng tắm là gần $1.800/ tháng. Mình share với một người bạn nên mất khoảng $900/tháng kèm thêm tiền điện, nước, rác, internet… thêm khoảng $100. Theo như trường tính toán thì mỗi sinh viên cần khoảng 24ngàn một năm cho các chi phí này.

Khoản tiền lớn cuối cùng là tiền thi board. Ở Mỹ có khoảng vài board mà sinh viên có thể lựa chọn – phổ biến nhất là WREB, ADEX, CRDTS, và OSCE. Mình trả $3000 cho WREB chỉ để đăng kí thi chứ chưa tính các chi phí khác. Mình mua lại typodont cũ để tiết kiệm chi phí vì một bộ mới cũng cả $300. Tuy nhiên răng để thực tập thì bắt buộc phải mua mới. Một cái răng nội nha trung bình $20 tuỳ răng trước hay sau. So với việc đóng tiền thi lại nếu rớt, mình thà mua nhiều răng về thực tập cho chắc ăn. Do vậy mình tiếp tục chi thêm hơn $500 cho phần chuẩn bị thi rồi chi thêm cho bệnh nhân board của mình mỗi người $100 kèm theo các chi phí không tên khác.

…còn tiếp…

Kết nối với mình tại https://www.facebook.com/ddsjourney/ nha <3

Bạn có thể click vào Phần 1 để đọc.

Nha khoa Hoa Kỳ - chi phí học - phần 1

Học phí trường nha ở Việt Nam có lẽ thuộc nhóm rẻ nhất thế giới. Dụng cụ học tập, sách vở bạn có thể chọn mua sách cũ cũng được, dụng cụ thì mua đồ rẻ rẻ thôi. Bảo hiểm y tế cũng rẻ, vài trăm ngàn không có yêu cầu cao. Ai cũng biết học phí ngành Y ở Mỹ là một nỗi niềm trăn trở ngay cả với người bản xứ. Mình đọc đâu đó có người nói, học Y ở Mỹ một là cực giàu, hai là cực giỏi để được học bổng. Vậy câu nói này đúng hay sai?

Thứ nhất, ai vào được trường Y/Nha/Dược đều giỏi, nhưng có được một ghế đã là may mắn bao nhiêu người mơ ước, đâu dám mơ đến một học bổng. Không ít thí sinh được nhiều trường gọi cùng một lúc, nhưng mình chưa từng nghe ai được trường cho học bổng bán phần hay toàn phần. Học bổng trong trường Y/Nha/Dược có không? Có, nhưng học bổng chỉ khoảng 1,2 ngàn đô, không thấm vào đâu so với hàng trăm ngàn đô tiền nợ. Thế cho nên, vế 2 chỉ đúng 1 phần “giỏi” mà thôi.

Thứ hai, ai học Y cũng hầu như có 1 hậu phương nhất định, dù là người bản xứ hay không. Mình có đứa bạn may mắn được người nhà cho vay tiền học hoàn toàn, không cần mượn ngân hàng hay trả lãi. Tuy nhiên số lượng này đếm trên đầu ngón tay. Tìm được người nhà có mấy trăm ngàn trong ngân hàng khó, được họ cho vay còn khó hơn vì thông thường đã có chừng ấy tiền thì họ sẽ đầu tư chứ không để không bao giờ. Số còn lại chủ yếu là vay mượn ngân hàng hoặc nhà nước. Vấn đề vay mượn bên này khá phức tạp, đủ loại đủ kiểu, rắc rối cho cả người bản xứ nên mình chỉ nói những gì mình hiểu theo kiểu đơn giản nhất. Sau này hiểu biết thêm, nếu có dịp mình sẽ chia sẻ.

Nếu có quốc tịch hoặc thẻ xanh, bạn sẽ có nhiều thuận lợi hơn vì được mượn từ nhà nước. Tiền mượn từ nhà nước vẫn phải trả lãi như thường nhưng thường thì lãi thấp hơn một chút. Hơn nữa trong vài trường hợp nếu bạn trả đúng hạn, đủ số năm và thêm vài điều kiện khác, bạn có thể được chính phủ xoá số nợ còn lại. Ngoài ra bạn không cần gia đình bảo kê a.k.a cosigner nên trên giấy tờ, gia đình bạn không mang khoản nợ đó và nếu chẳng may điều gì xảy đến khiến bạn không trả nợ được, gia đình không phải trả thay. Nếu xét kỹ hơn, một số bang không có trường nha như New Mexico chẳng hạn, sẵn sàng cho hẳn $100.000 tiền học nếu bạn ký vào hợp đồng sẽ về làm việc tại bang sau khi học nha sĩ tại bang khác. Như vậy các sinh viên này xem như giảm được một khoản lớn số nợ.

Nếu không có thẻ xanh, đa phần sinh viên chỉ có cách là vay ngân hàng. Trường không yêu cầu bạn phải vay từ ngân hàng Mỹ, bạn có thể vay từ ngân hàng ở Việt Nam hoặc có người thân cho vay như trường hợp bạn mình, miễn là đủ tiền đóng học. Để vay ngân hàng Mỹ, bạn nhất định có người bảo lãnh hay cosigner. Người này có thể là bất kỳ ai – gia đình, bạn bè, người quen. Tuy nhiên không phải ai cũng sẵn lòng đứng tên cho bạn bởi số tiền quá lớn bằng cả căn nhà và trên giấy tờ người đó sẽ nợ khoản tiền này trong vài năm cho đến khi bạn đủ điều kiện để bỏ tên họ ra khỏi khoản nợ ( sau khi bạn đã trả tiền đúng hạn được 6 tháng hay 1 năm gì đó). Ngoài ra không phải ai sẵn lòng cho bạn mượn tên cũng đủ điều kiện cho bạn mượn tên. Sau khi hoàn tất các thủ tục, ngân hàng sẽ xem xét người này có đủ uy tín và khả năng đứng ra bảo đảm cho bạn hay không. Để đánh giá điều này họ dựa trên một số tiêu chí như điểm credit score phải tốt (*), có tài sản, có công việc ổn định, mức lương chấp nhận được so với số tiền muốn vay… Do đó muốn học được bạn phải có hậu phương giúp đỡ.

(*) Bạn có điểm credit score khi bạn bắt đầu dùng credit card. Điểm này giống như điểm uy tín, nếu bạn dùng thẻ để mua sắm, sau đó luôn trả nợ tiền thẻ đúng hạn, bạn sẽ có điểm cao.

Đi học là một khoản đầu tư đường dài luôn sinh lãi

...Sau đây là câu chuyện của mình, bạn nào bận rộn thì đọc khúc trên là đủ rồi hehe...

Năm 2015 khi mình được nhận học, trường sẽ yêu cầu đóng một khoản deposit để chứng minh là mình sẽ đi học tại trường, phòng trường hợp thí sinh được nhiều hơn 1 trường nhận rồi trường nào cũng nói yes đến cuối cùng lại không đi học thì mất cơ hội của người khác. Tất nhiên khoản tiền này sẽ tính vào học phí sau này. Ngày nhận thư phải đóng 4000 đô mình sốc kinh khủng. Ngày đó mẹ mình còn vất vả (giờ vẫn vậy nhưng đỡ hơn chút, nhất là về tinh thần vì mình sắp xong), làm lương thì ba cọc ba đồng. Khoản tiền mình dùng trong suốt quá trình học hành thi cử đã là kha khá. Thế nhưng chuyện cần làm thì phải làm thôi, chẵng lẽ không đóng tiền thì coi như mình từ chối không đi học. Hỏi mượn tiền từ bác, cô, chú, cousin mới đóng được xong khoản này mà lòng thì nơm nớp lo lỡ cuối cùng không mxượn được tiền, không đi học được thì mất 4000. Đóng xong thì lo vay tiền ngân hàng khắp nơi. Mẹ mình bảo đây là chuyện quan trọng nhất, vì ngân hàng không cho vay thì mẹ cũng không lo nổi. Ở Mỹ này, nợ tiền học là một vấn nạn. Người ta đi học có khi vay có 20.000 mà trả vài năm cũng không hết, tháng nào cũng khổ sở vì nợ, nên bây giờ phải vay cả hơn 100.000 thì ngân hàng làm khó là chuyện dễ hiểu. Đúng như dự đoán, mình vay từ 3 ngân hàng và không nơi nào cho vay. Thời điểm này mẹ mình có việc làm ổn định nhưng làm tư và lương chỉ đủ sống. Mình bổ sung thêm 1 cosigner nữa để income tăng lên nhưng cũng không được. Ngày mình viết thư gửi đến trường xin hoãn học 1 năm, trong đầu mình tự hỏi tại sao lại bất công đến vậy, đã đi đến đây rồi mà phải bỏ cuộc. Mình về lại VN trong tâm trạng bất mãn chưa từng thấy (lúc này qua Mỹ phỏng vấn xong vẫn chưa về). Mình bỏ hết chẳng học hành gì nữa.

Qua năm sau, mình tự nhủ không được nữa thì thôi mình chấp nhận số phận, nhưng cũng phải thử một lần nữa vì chỉ được bảo lưu 1 năm nên đây là cơ hội cuối. Vậy hên sao lại được. Tất nhiên trong 1 năm này nhà mình cũng có biến đổi. Mẹ mình đi làm chỗ mới, lương có cao hơn nhưng chỉ 1 chút, quan trọng đây là bệnh viện quân đội nên đảm bảo hơn. Thứ hai là mẹ mình mua được nhà dù hoàn toàn là vay tiền ngân hàng để mua nhà. Sau này mình mới biết, ở Mỹ, bạn nợ bao nhiêu không quan trọng bằng bạn sở hữu bao nhiêu. Một người không nợ gì nhưng không sở hữu gì thì không có giá trị bằng một người sở hữu nhà, nợ mấy trăm ngàn nhưng trả nợ đều đặn. Và đó là khởi đầu cho mọi câu chuyện sau này…

To be continue...